...::We are best friend 4ever::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

...::We are best friend 4ever::...

[You]...::....and.....::.....[Me]
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...

Go down 
+3
holytinh304
Adminstrator
sweetcandy_cute
7 posters
Tác giảThông điệp
sweetcandy_cute
Phó Tổng Giám Đốc
Phó Tổng Giám Đốc



Tổng số bài gửi : 185
Registration date : 30/05/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeSat May 31, 2008 8:01 am

Tôi may mắn có 1 tình bạn tốt đẹp trước khi tiến tới tình yêu với 1 người bạn trai. Vì cả 2 gia đình chỉ cách nhau 1 con phố nhỏ nên chúng tôi có cơ hôi ở gần và lớn lên bên nhau. Tên anh ấy là Jim, người mà từ trước đến nay, tôi vẫn luôn xem là bạn ko hơn ko kém. Cho đến gần đây, trong buổi đi chơi ở câu lạc bộ, tôi chợt nhận ra là mình đã yêu Jim tự lúc nào.
Trước khi kết thúc buổi đi chơi, tôi đã thổ lộ tình cảm với anh. Sau đó chúng tôi trở thành 1 cặp uyên ương như bao bạn trẻ khác. Tuy được Jim đón nhận tình yêu nhưng trong lòng tôi vẫn buồn phiền và lo lắng ko nguôi. Đó là vì tôi đã dành hết tình cảm và thời gian của mình cho anh. Còn anh, lúc nào cũng có nhiều cô gái trẻ vây quanh. Đối với tôi, anh là người duy nhất, nhưng đối với anh, có thể tôi chỉ là 1 trong số các cô gái kia thôi.
- Anh đi xem phim với em nhé! - Tôi rủ anh.
- Anh ko đi được đâu! - Jim trả lời tôi.
- Sao thế, anh phải học bài àh? - Nỗi thất vọng tràn ngập trái tim tôi
- Ko! Anh phải đi gặp 1 người bạn.
Anh luôn luôn như thế! Anh vẫn gặp gỡ, trò chuyện bình thường với các cô gái trước mặt tôi, như thể giữa chúng tôi ko có gì. Hình như đối với anh, tôi chỉ là 1 người bạn gái, như bao người bạn khác. Từ "yêu" chỉ do mình tôi thốt ra mà thôi. Từ khi đến với nhau, chưa bao giờ tôi nghe anh nói từ "yêu" với mình.
Trong suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng chẳng có ngày kỉ niệm nào đáng nhớ cả. Ngày đầu tiên khi nghe tôi thổ lộ, anh ko nói gì, rồi 100 ngày sau, 200 ngày sau cũng vậy... Tuy nhiên, mỗi ngày, dù có bất cứ việc gì, anh cũng đến nhà tôi để tặng cho tôi 1 con búp bê mà ko rõ lý do vì sao. Hta65t tình, tôi cũng ko hiểu vì sao anh lại làm như thế.
Rồi 1 ngày kia.....
- Jim, em... - Tôi ngập ngừng bối rối.
- Gì vậy? Em cứ nói đi! - Giọng Jim có vẻ hờ hững.
- Em... yêu anh!
- Em... - Jim ngập ngừng rồi im lặng. Một lúc sau anh mới nói tiếp: "Ừm, thôi em cầm con búp bê này về nhà đi nhé!"
Đó là cách anh đã phớt lờ "ba từ" tôi vừa nói, rồi anh biến mất!
Những con búp bê anh tặng tôi đã chứa đầy trong phòng ngủ và tôi cũng chẳng biết làm gì khác với chúng ngoài việc trưng bày khắp nơi như những món quà làm kiểng.
Cho đến ngày sinh nhật thứ 18 của tôi. Tôi thức dậy lòng háo hức, hình dung đến bữa tiệc tình yêu tuyệt với bên anh, nên ngồi chờ anh gọi điện đến. Nhưng buổi sáng, buổi trưa... rồi buổi tối đã trôi qua mà anh vẫn ko hề gọi. Bên ngoài trời đã sập tối, niềm hy vọng của tôi càng lúc càng tắt ngấm.
Tôi mệt mỏi và thất vọng vô cùng nên ko còn sức lực nào để gọi cho anh nữa. Trong ngày, tôi đã gọi cho anh 1 vài lần, nhưng ko nghe tín hiệu trả lời. Rồi khoảng 2h sáng, anh bất chợt gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh bảo tôi hãy ra cổng nhà gặp anh 1 lúc. Trái tim tôi đập rộn ràng và lòng ngập tràn hạnh phúc. Tôi chạy ra thật nhanh để gặp anh.
- Jim! - Trái tim tôi vỡ òa.
- Đây! Em cầm lấy đi. Anh tặng em! - Anh lại đưa cho tôi 1 con búp bê nhỏ.
- Thế này là thế nào hả Jim?
- Hôm qua anh chưa đưa nó cho em. nên giờ anh đến để đưa. Thôi chào em, anh về đây!
- Anh có biết hôm qua là ngày gì ko?
- Hôm qua? - Anh ngạc nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy rất buồn, vì cứ nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Tuy nhiên, sau 1 thoáng sững sờ, anh quay người đi tiếp như thể ko có gì xảy ra.
Tôi hét lên: "Chờ đã!"
- Em muốn nói gì sao? - Jim ngạc nhiên hỏi.
- Anh hãy nói với em là "Anh yêu em" đi - Giọng tôi thì thầm.
- Gì cơ?
- Anh hãy nói câu đó cho em nghe đi! - Tôi giữ chặt lấy cánh tay anh, mắt mở to chờ đợi.
Jim bối rối trong giây lát rồi nói: "Anh ko muốn nói những lòi đó 1 cách quá dễ dàng. Nếu em muốn nghe, thì hãy đi mà tìm người khác".
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi. Đôi chân tôi nặng trịch và cơt hể tôi dần quỵ xuống đường. Anh ko muốn nói yêu tôi dễ dàng ư? hay vì anh ko còn yêu tôi nữa?
Sau sự việc đó, tôi đã cố gắng trấn tĩnh tinh thần và đi học bình thường, nhưng vết thương lòng tưởng như sắp lắng xuống nay lại bùng lên dữ dội khi tôi vừa nhìn thây anh đi trên phố với 1 cô gái khác. Anh tươi cười, gương mặt bừng sáng và trò chuyện rất vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế, ngoại trừ những khi anh cầm con búp bê và đưa nó cho tôi...
Tôi chạy thẳng vào phòng mình, ngồi nhìn những con búp bê chất đầy phòng, mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má. Anh đã thay đổi rồi sao? Tại sao ngày nào anh cũng đưa cho tôi những con búp bê như thế này? Tôi cần 1 tình yêu thực sự chứ đâu cần những thứ vô tri vô giác? Biết đâu anh cũng nhờ các cô gái khác mua giúp? Cơn tức giận bùng lên khiến tôi giận dữ ném chúng khắp nơi trong phòng.
Chợt điện thoại reo. Đó là nah. Anh bảo đang đợi tôi ở bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh lại và đi tới điểm hẹn, ko ngừng tự nhắc nhở hãy quên anh đi vì ko sớm thì muộn mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt. Anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, 2 tay đang ôm 1 con búp bê lớn. Anh cười nhìn tôi: "Anh biết em đang rất giận anh nhưng em vẫn đến gặp anh sao?"
Tôi ghét thái độ làm như ko có chuyện gì của anh, lại còn tìm cách trêu tôi nữa. Rồi anh lại đưa cho tôi con búp bê như mọi khi.
- Em ko cần nó! - tôi lạnh lùng đáp rồi giật lấy con búp bê từ tay anh và quăng nó ra đường. - Em ko cần con búp bê vô tri vô giác này. Em ko cần gì cả, em cũng ko muốn gặp 1 người như anh nữa!
Những lời giận dỗi theo nước mắt cứ tuôn ra. Ko như những lần khác, anh bối rối nhìn tôi, đôi môi run run.
- Anh xin lỗi!- Anh nói rất nhỏ rồi nhào ra đường nhặt con búp bê.
- Anh nhặt nó để làm gì? Quăng nó đi. Em ko cần nó nữa đâu! - Tôi giận dỗi hét lên.
Nhưng anh cứ lờ đi và xăm xăm bước tới chỗ con búp bê. Bỗng có tiếng còi inh ỏi vang lên, tôi chợt nhình thấy 1 chiếc xe tải lớn đang lao và anh với 1 vận tốc rất nhanh.
- Jim! Tránh ra! - Tôi hoảng hốt hét lên. Nhưng ko còn kịp nữa. Anh cúi xuống nhặt con búp bê và ''rầm''! - 1 âm thanh khủng khiếp nhói buốt dội vào tâm trí tôi.
Đó là cách anh đã lìa xa tôi mãi mãi và đó cũng là cách anh ra đi và ko 1 lời để lại, ko 1 lần mở mắt nhìn tôi lần cuối. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với mặc cảm và nỗi buồn héo úa cả trái tim. Anh đã ko còn bên tôi nữa. Mãi mãi ko còn...
***
Hai tháng sau
Sau khi nỗi đau đã tạm nguôi ngoai, tôi mới ngồi lại nâng niu những kỷ vật của anh - những con búp bê, mó quà duy nhất anh tặng cho tôi kể từ ngày 2 đứa yêu nhau. Lòng tôi nhoi nhói buốt khi nhớ lại những tháng ngày bên anh, những chiều anh tìm đến nhà lặng lẽ trao cho tôi từng con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn.
- 1, 2, 3... - Tôi bắt đầu đếm các con búp bê.
- ....485 - cũng là ngày mà chúng tôi yêu nhau
Tôi lại bắt đầu khóc. Nước mắt ko thể làm nguôi ngoai nỗi đau tỏng tim. Tôi đưa tay cầm 1 con búp bê, siết nhẹ và rồi bấm ngờ nghe: "Anh yêu em! Anh yêu em!..."
Tôi giật mình đáng rơi con búp bê xuống sàn. Tôi đưa tay nhặt lên và ấn mạnh vào bụng nó :"Anh yêu em!..."
- Anh yêu em! Anh yêu em!... - KO thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.
- Anh yêu em! Anh yêu em!...
Những lời nói đó cứ phát ra ko ngừng. "Anh ko muốn nói lời yêu 1 cách quá dễ dàng..." - lời nói của anh hôm nào văng vẳng bên tai tôi. Thông qua nhữnng con búp bê, mỗi ngày anh đều gửi tới tôi 1 lời yêu thương chân thành, ko sót 1 ngày. Tại sao trước đây tôi ko nhận ra điều này? Tại sao trước đ6ay tôi lại ko biết rằng trái tim anh đã luôn ở bên tôi? Tại sao tôi đã ko nhận ra anh yêu tôi nhiều đến thế?
Tôi nhặt con búp bê dưới gầm giường lên và ấn tay vào bụng nó. Đó là con búp bê lớn nhất, con búp bê cuối cùng anh tặng tôi & máu của anh đã thấm ướt lên mình nó. Giọng nói lại phát ra - 1 giọng nói kiến trái tim tôi se thắt trong nỗi nhớ tha thiết: "Jo ơi, em có biết hôm nay là ngày gì ko? Mình đã yêu nhau được 486 ngày rồi đó. Anh ko thể nói với em: "Anh yêu em", bởi... bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói "Anh yêu em" mỗi ngày, cho tới khi anh chết đi mới thôi. Jo! Anh yêu em!....."
Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều này? Tại sao....
Anh đã ko thể ở bên tôi, nhưng anh vẫn luôn yêu tôi, cho đến giây phút cuối cùng....
Oa oa oa .... hay wó .... tội wó đi :((
Mọi người comment choa mình nhá !
Về Đầu Trang Go down
Adminstrator
Tổng giám đốc
Tổng giám đốc
Adminstrator


Nữ Tổng số bài gửi : 56
Age : 28
Đến từ : Quảng ngãi
Registration date : 30/05/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeSat May 31, 2008 8:23 am

sweetcandy_cute đã viết:
Tôi may mắn có 1 tình bạn tốt đẹp trước khi tiến tới tình yêu với 1 người bạn trai. Vì cả 2 gia đình chỉ cách nhau 1 con phố nhỏ nên chúng tôi có cơ hôi ở gần và lớn lên bên nhau. Tên anh ấy là Jim, người mà từ trước đến nay, tôi vẫn luôn xem là bạn ko hơn ko kém. Cho đến gần đây, trong buổi đi chơi ở câu lạc bộ, tôi chợt nhận ra là mình đã yêu Jim tự lúc nào.
Trước khi kết thúc buổi đi chơi, tôi đã thổ lộ tình cảm với anh. Sau đó chúng tôi trở thành 1 cặp uyên ương như bao bạn trẻ khác. Tuy được Jim đón nhận tình yêu nhưng trong lòng tôi vẫn buồn phiền và lo lắng ko nguôi. Đó là vì tôi đã dành hết tình cảm và thời gian của mình cho anh. Còn anh, lúc nào cũng có nhiều cô gái trẻ vây quanh. Đối với tôi, anh là người duy nhất, nhưng đối với anh, có thể tôi chỉ là 1 trong số các cô gái kia thôi.
- Anh đi xem phim với em nhé! - Tôi rủ anh.
- Anh ko đi được đâu! - Jim trả lời tôi.
- Sao thế, anh phải học bài àh? - Nỗi thất vọng tràn ngập trái tim tôi
- Ko! Anh phải đi gặp 1 người bạn.
Anh luôn luôn như thế! Anh vẫn gặp gỡ, trò chuyện bình thường với các cô gái trước mặt tôi, như thể giữa chúng tôi ko có gì. Hình như đối với anh, tôi chỉ là 1 người bạn gái, như bao người bạn khác. Từ "yêu" chỉ do mình tôi thốt ra mà thôi. Từ khi đến với nhau, chưa bao giờ tôi nghe anh nói từ "yêu" với mình.
Trong suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng chẳng có ngày kỉ niệm nào đáng nhớ cả. Ngày đầu tiên khi nghe tôi thổ lộ, anh ko nói gì, rồi 100 ngày sau, 200 ngày sau cũng vậy... Tuy nhiên, mỗi ngày, dù có bất cứ việc gì, anh cũng đến nhà tôi để tặng cho tôi 1 con búp bê mà ko rõ lý do vì sao. Hta65t tình, tôi cũng ko hiểu vì sao anh lại làm như thế.
Rồi 1 ngày kia.....
- Jim, em... - Tôi ngập ngừng bối rối.
- Gì vậy? Em cứ nói đi! - Giọng Jim có vẻ hờ hững.
- Em... yêu anh!
- Em... - Jim ngập ngừng rồi im lặng. Một lúc sau anh mới nói tiếp: "Ừm, thôi em cầm con búp bê này về nhà đi nhé!"
Đó là cách anh đã phớt lờ "ba từ" tôi vừa nói, rồi anh biến mất!
Những con búp bê anh tặng tôi đã chứa đầy trong phòng ngủ và tôi cũng chẳng biết làm gì khác với chúng ngoài việc trưng bày khắp nơi như những món quà làm kiểng.
Cho đến ngày sinh nhật thứ 18 của tôi. Tôi thức dậy lòng háo hức, hình dung đến bữa tiệc tình yêu tuyệt với bên anh, nên ngồi chờ anh gọi điện đến. Nhưng buổi sáng, buổi trưa... rồi buổi tối đã trôi qua mà anh vẫn ko hề gọi. Bên ngoài trời đã sập tối, niềm hy vọng của tôi càng lúc càng tắt ngấm.
Tôi mệt mỏi và thất vọng vô cùng nên ko còn sức lực nào để gọi cho anh nữa. Trong ngày, tôi đã gọi cho anh 1 vài lần, nhưng ko nghe tín hiệu trả lời. Rồi khoảng 2h sáng, anh bất chợt gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh bảo tôi hãy ra cổng nhà gặp anh 1 lúc. Trái tim tôi đập rộn ràng và lòng ngập tràn hạnh phúc. Tôi chạy ra thật nhanh để gặp anh.
- Jim! - Trái tim tôi vỡ òa.
- Đây! Em cầm lấy đi. Anh tặng em! - Anh lại đưa cho tôi 1 con búp bê nhỏ.
- Thế này là thế nào hả Jim?
- Hôm qua anh chưa đưa nó cho em. nên giờ anh đến để đưa. Thôi chào em, anh về đây!
- Anh có biết hôm qua là ngày gì ko?
- Hôm qua? - Anh ngạc nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy rất buồn, vì cứ nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Tuy nhiên, sau 1 thoáng sững sờ, anh quay người đi tiếp như thể ko có gì xảy ra.
Tôi hét lên: "Chờ đã!"
- Em muốn nói gì sao? - Jim ngạc nhiên hỏi.
- Anh hãy nói với em là "Anh yêu em" đi - Giọng tôi thì thầm.
- Gì cơ?
- Anh hãy nói câu đó cho em nghe đi! - Tôi giữ chặt lấy cánh tay anh, mắt mở to chờ đợi.
Jim bối rối trong giây lát rồi nói: "Anh ko muốn nói những lòi đó 1 cách quá dễ dàng. Nếu em muốn nghe, thì hãy đi mà tìm người khác".
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi. Đôi chân tôi nặng trịch và cơt hể tôi dần quỵ xuống đường. Anh ko muốn nói yêu tôi dễ dàng ư? hay vì anh ko còn yêu tôi nữa?
Sau sự việc đó, tôi đã cố gắng trấn tĩnh tinh thần và đi học bình thường, nhưng vết thương lòng tưởng như sắp lắng xuống nay lại bùng lên dữ dội khi tôi vừa nhìn thây anh đi trên phố với 1 cô gái khác. Anh tươi cười, gương mặt bừng sáng và trò chuyện rất vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế, ngoại trừ những khi anh cầm con búp bê và đưa nó cho tôi...
Tôi chạy thẳng vào phòng mình, ngồi nhìn những con búp bê chất đầy phòng, mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má. Anh đã thay đổi rồi sao? Tại sao ngày nào anh cũng đưa cho tôi những con búp bê như thế này? Tôi cần 1 tình yêu thực sự chứ đâu cần những thứ vô tri vô giác? Biết đâu anh cũng nhờ các cô gái khác mua giúp? Cơn tức giận bùng lên khiến tôi giận dữ ném chúng khắp nơi trong phòng.
Chợt điện thoại reo. Đó là nah. Anh bảo đang đợi tôi ở bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh lại và đi tới điểm hẹn, ko ngừng tự nhắc nhở hãy quên anh đi vì ko sớm thì muộn mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt. Anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, 2 tay đang ôm 1 con búp bê lớn. Anh cười nhìn tôi: "Anh biết em đang rất giận anh nhưng em vẫn đến gặp anh sao?"
Tôi ghét thái độ làm như ko có chuyện gì của anh, lại còn tìm cách trêu tôi nữa. Rồi anh lại đưa cho tôi con búp bê như mọi khi.
- Em ko cần nó! - tôi lạnh lùng đáp rồi giật lấy con búp bê từ tay anh và quăng nó ra đường. - Em ko cần con búp bê vô tri vô giác này. Em ko cần gì cả, em cũng ko muốn gặp 1 người như anh nữa!
Những lời giận dỗi theo nước mắt cứ tuôn ra. Ko như những lần khác, anh bối rối nhìn tôi, đôi môi run run.
- Anh xin lỗi!- Anh nói rất nhỏ rồi nhào ra đường nhặt con búp bê.
- Anh nhặt nó để làm gì? Quăng nó đi. Em ko cần nó nữa đâu! - Tôi giận dỗi hét lên.
Nhưng anh cứ lờ đi và xăm xăm bước tới chỗ con búp bê. Bỗng có tiếng còi inh ỏi vang lên, tôi chợt nhình thấy 1 chiếc xe tải lớn đang lao và anh với 1 vận tốc rất nhanh.
- Jim! Tránh ra! - Tôi hoảng hốt hét lên. Nhưng ko còn kịp nữa. Anh cúi xuống nhặt con búp bê và ''rầm''! - 1 âm thanh khủng khiếp nhói buốt dội vào tâm trí tôi.
Đó là cách anh đã lìa xa tôi mãi mãi và đó cũng là cách anh ra đi và ko 1 lời để lại, ko 1 lần mở mắt nhìn tôi lần cuối. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với mặc cảm và nỗi buồn héo úa cả trái tim. Anh đã ko còn bên tôi nữa. Mãi mãi ko còn...
***
Hai tháng sau
Sau khi nỗi đau đã tạm nguôi ngoai, tôi mới ngồi lại nâng niu những kỷ vật của anh - những con búp bê, mó quà duy nhất anh tặng cho tôi kể từ ngày 2 đứa yêu nhau. Lòng tôi nhoi nhói buốt khi nhớ lại những tháng ngày bên anh, những chiều anh tìm đến nhà lặng lẽ trao cho tôi từng con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn.
- 1, 2, 3... - Tôi bắt đầu đếm các con búp bê.
- ....485 - cũng là ngày mà chúng tôi yêu nhau
Tôi lại bắt đầu khóc. Nước mắt ko thể làm nguôi ngoai nỗi đau tỏng tim. Tôi đưa tay cầm 1 con búp bê, siết nhẹ và rồi bấm ngờ nghe: "Anh yêu em! Anh yêu em!..."
Tôi giật mình đáng rơi con búp bê xuống sàn. Tôi đưa tay nhặt lên và ấn mạnh vào bụng nó :"Anh yêu em!..."
- Anh yêu em! Anh yêu em!... - KO thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.
- Anh yêu em! Anh yêu em!...
Những lời nói đó cứ phát ra ko ngừng. "Anh ko muốn nói lời yêu 1 cách quá dễ dàng..." - lời nói của anh hôm nào văng vẳng bên tai tôi. Thông qua nhữnng con búp bê, mỗi ngày anh đều gửi tới tôi 1 lời yêu thương chân thành, ko sót 1 ngày. Tại sao trước đây tôi ko nhận ra điều này? Tại sao trước đ6ay tôi lại ko biết rằng trái tim anh đã luôn ở bên tôi? Tại sao tôi đã ko nhận ra anh yêu tôi nhiều đến thế?
Tôi nhặt con búp bê dưới gầm giường lên và ấn tay vào bụng nó. Đó là con búp bê lớn nhất, con búp bê cuối cùng anh tặng tôi & máu của anh đã thấm ướt lên mình nó. Giọng nói lại phát ra - 1 giọng nói kiến trái tim tôi se thắt trong nỗi nhớ tha thiết: "Jo ơi, em có biết hôm nay là ngày gì ko? Mình đã yêu nhau được 486 ngày rồi đó. Anh ko thể nói với em: "Anh yêu em", bởi... bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói "Anh yêu em" mỗi ngày, cho tới khi anh chết đi mới thôi. Jo! Anh yêu em!....."
Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều này? Tại sao....
Anh đã ko thể ở bên tôi, nhưng anh vẫn luôn yêu tôi, cho đến giây phút cuối cùng....
Oa oa oa .... hay wó .... tội wó đi :((
Mọi người comment choa mình nhá !
Ôi trời Uyên ơi là uyên ............... dài thế chéc sáng mai mới đọc xong quá !!! :bounce:
Về Đầu Trang Go down
https://my-best-friends.forumvi.com
holytinh304
Trưởng phòng
Trưởng phòng
holytinh304


Nữ Tổng số bài gửi : 187
Age : 28
Đến từ : Quang Ngai xi` tin ;))
Registration date : 30/05/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeSat May 31, 2008 5:54 pm

ho* h0* h0* , dài zậy tao đọc dến khuya cho cái khac' dii
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/my_profile-fmsUUxEyc7MsaDo0Fj8O9tsJj94-;_yl
nguyenthuytrang
VIP
VIP
nguyenthuytrang


Tổng số bài gửi : 258
Registration date : 02/06/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeMon Jun 02, 2008 10:02 am

sweetcandy_cute đã viết:
Tôi may mắn có 1 tình bạn tốt đẹp trước khi tiến tới tình yêu với 1 người bạn trai. Vì cả 2 gia đình chỉ cách nhau 1 con phố nhỏ nên chúng tôi có cơ hôi ở gần và lớn lên bên nhau. Tên anh ấy là Jim, người mà từ trước đến nay, tôi vẫn luôn xem là bạn ko hơn ko kém. Cho đến gần đây, trong buổi đi chơi ở câu lạc bộ, tôi chợt nhận ra là mình đã yêu Jim tự lúc nào.
Trước khi kết thúc buổi đi chơi, tôi đã thổ lộ tình cảm với anh. Sau đó chúng tôi trở thành 1 cặp uyên ương như bao bạn trẻ khác. Tuy được Jim đón nhận tình yêu nhưng trong lòng tôi vẫn buồn phiền và lo lắng ko nguôi. Đó là vì tôi đã dành hết tình cảm và thời gian của mình cho anh. Còn anh, lúc nào cũng có nhiều cô gái trẻ vây quanh. Đối với tôi, anh là người duy nhất, nhưng đối với anh, có thể tôi chỉ là 1 trong số các cô gái kia thôi.
- Anh đi xem phim với em nhé! - Tôi rủ anh.
- Anh ko đi được đâu! - Jim trả lời tôi.
- Sao thế, anh phải học bài àh? - Nỗi thất vọng tràn ngập trái tim tôi
- Ko! Anh phải đi gặp 1 người bạn.
Anh luôn luôn như thế! Anh vẫn gặp gỡ, trò chuyện bình thường với các cô gái trước mặt tôi, như thể giữa chúng tôi ko có gì. Hình như đối với anh, tôi chỉ là 1 người bạn gái, như bao người bạn khác. Từ "yêu" chỉ do mình tôi thốt ra mà thôi. Từ khi đến với nhau, chưa bao giờ tôi nghe anh nói từ "yêu" với mình.
Trong suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng chẳng có ngày kỉ niệm nào đáng nhớ cả. Ngày đầu tiên khi nghe tôi thổ lộ, anh ko nói gì, rồi 100 ngày sau, 200 ngày sau cũng vậy... Tuy nhiên, mỗi ngày, dù có bất cứ việc gì, anh cũng đến nhà tôi để tặng cho tôi 1 con búp bê mà ko rõ lý do vì sao. Hta65t tình, tôi cũng ko hiểu vì sao anh lại làm như thế.
Rồi 1 ngày kia.....
- Jim, em... - Tôi ngập ngừng bối rối.
- Gì vậy? Em cứ nói đi! - Giọng Jim có vẻ hờ hững.
- Em... yêu anh!
- Em... - Jim ngập ngừng rồi im lặng. Một lúc sau anh mới nói tiếp: "Ừm, thôi em cầm con búp bê này về nhà đi nhé!"
Đó là cách anh đã phớt lờ "ba từ" tôi vừa nói, rồi anh biến mất!
Những con búp bê anh tặng tôi đã chứa đầy trong phòng ngủ và tôi cũng chẳng biết làm gì khác với chúng ngoài việc trưng bày khắp nơi như những món quà làm kiểng.
Cho đến ngày sinh nhật thứ 18 của tôi. Tôi thức dậy lòng háo hức, hình dung đến bữa tiệc tình yêu tuyệt với bên anh, nên ngồi chờ anh gọi điện đến. Nhưng buổi sáng, buổi trưa... rồi buổi tối đã trôi qua mà anh vẫn ko hề gọi. Bên ngoài trời đã sập tối, niềm hy vọng của tôi càng lúc càng tắt ngấm.
Tôi mệt mỏi và thất vọng vô cùng nên ko còn sức lực nào để gọi cho anh nữa. Trong ngày, tôi đã gọi cho anh 1 vài lần, nhưng ko nghe tín hiệu trả lời. Rồi khoảng 2h sáng, anh bất chợt gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh bảo tôi hãy ra cổng nhà gặp anh 1 lúc. Trái tim tôi đập rộn ràng và lòng ngập tràn hạnh phúc. Tôi chạy ra thật nhanh để gặp anh.
- Jim! - Trái tim tôi vỡ òa.
- Đây! Em cầm lấy đi. Anh tặng em! - Anh lại đưa cho tôi 1 con búp bê nhỏ.
- Thế này là thế nào hả Jim?
- Hôm qua anh chưa đưa nó cho em. nên giờ anh đến để đưa. Thôi chào em, anh về đây!
- Anh có biết hôm qua là ngày gì ko?
- Hôm qua? - Anh ngạc nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy rất buồn, vì cứ nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Tuy nhiên, sau 1 thoáng sững sờ, anh quay người đi tiếp như thể ko có gì xảy ra.
Tôi hét lên: "Chờ đã!"
- Em muốn nói gì sao? - Jim ngạc nhiên hỏi.
- Anh hãy nói với em là "Anh yêu em" đi - Giọng tôi thì thầm.
- Gì cơ?
- Anh hãy nói câu đó cho em nghe đi! - Tôi giữ chặt lấy cánh tay anh, mắt mở to chờ đợi.
Jim bối rối trong giây lát rồi nói: "Anh ko muốn nói những lòi đó 1 cách quá dễ dàng. Nếu em muốn nghe, thì hãy đi mà tìm người khác".
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi. Đôi chân tôi nặng trịch và cơt hể tôi dần quỵ xuống đường. Anh ko muốn nói yêu tôi dễ dàng ư? hay vì anh ko còn yêu tôi nữa?
Sau sự việc đó, tôi đã cố gắng trấn tĩnh tinh thần và đi học bình thường, nhưng vết thương lòng tưởng như sắp lắng xuống nay lại bùng lên dữ dội khi tôi vừa nhìn thây anh đi trên phố với 1 cô gái khác. Anh tươi cười, gương mặt bừng sáng và trò chuyện rất vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế, ngoại trừ những khi anh cầm con búp bê và đưa nó cho tôi...
Tôi chạy thẳng vào phòng mình, ngồi nhìn những con búp bê chất đầy phòng, mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má. Anh đã thay đổi rồi sao? Tại sao ngày nào anh cũng đưa cho tôi những con búp bê như thế này? Tôi cần 1 tình yêu thực sự chứ đâu cần những thứ vô tri vô giác? Biết đâu anh cũng nhờ các cô gái khác mua giúp? Cơn tức giận bùng lên khiến tôi giận dữ ném chúng khắp nơi trong phòng.
Chợt điện thoại reo. Đó là nah. Anh bảo đang đợi tôi ở bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh lại và đi tới điểm hẹn, ko ngừng tự nhắc nhở hãy quên anh đi vì ko sớm thì muộn mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt. Anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, 2 tay đang ôm 1 con búp bê lớn. Anh cười nhìn tôi: "Anh biết em đang rất giận anh nhưng em vẫn đến gặp anh sao?"
Tôi ghét thái độ làm như ko có chuyện gì của anh, lại còn tìm cách trêu tôi nữa. Rồi anh lại đưa cho tôi con búp bê như mọi khi.
- Em ko cần nó! - tôi lạnh lùng đáp rồi giật lấy con búp bê từ tay anh và quăng nó ra đường. - Em ko cần con búp bê vô tri vô giác này. Em ko cần gì cả, em cũng ko muốn gặp 1 người như anh nữa!
Những lời giận dỗi theo nước mắt cứ tuôn ra. Ko như những lần khác, anh bối rối nhìn tôi, đôi môi run run.
- Anh xin lỗi!- Anh nói rất nhỏ rồi nhào ra đường nhặt con búp bê.
- Anh nhặt nó để làm gì? Quăng nó đi. Em ko cần nó nữa đâu! - Tôi giận dỗi hét lên.
Nhưng anh cứ lờ đi và xăm xăm bước tới chỗ con búp bê. Bỗng có tiếng còi inh ỏi vang lên, tôi chợt nhình thấy 1 chiếc xe tải lớn đang lao và anh với 1 vận tốc rất nhanh.
- Jim! Tránh ra! - Tôi hoảng hốt hét lên. Nhưng ko còn kịp nữa. Anh cúi xuống nhặt con búp bê và ''rầm''! - 1 âm thanh khủng khiếp nhói buốt dội vào tâm trí tôi.
Đó là cách anh đã lìa xa tôi mãi mãi và đó cũng là cách anh ra đi và ko 1 lời để lại, ko 1 lần mở mắt nhìn tôi lần cuối. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với mặc cảm và nỗi buồn héo úa cả trái tim. Anh đã ko còn bên tôi nữa. Mãi mãi ko còn...
***
Hai tháng sau
Sau khi nỗi đau đã tạm nguôi ngoai, tôi mới ngồi lại nâng niu những kỷ vật của anh - những con búp bê, mó quà duy nhất anh tặng cho tôi kể từ ngày 2 đứa yêu nhau. Lòng tôi nhoi nhói buốt khi nhớ lại những tháng ngày bên anh, những chiều anh tìm đến nhà lặng lẽ trao cho tôi từng con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn.
- 1, 2, 3... - Tôi bắt đầu đếm các con búp bê.
- ....485 - cũng là ngày mà chúng tôi yêu nhau
Tôi lại bắt đầu khóc. Nước mắt ko thể làm nguôi ngoai nỗi đau tỏng tim. Tôi đưa tay cầm 1 con búp bê, siết nhẹ và rồi bấm ngờ nghe: "Anh yêu em! Anh yêu em!..."
Tôi giật mình đáng rơi con búp bê xuống sàn. Tôi đưa tay nhặt lên và ấn mạnh vào bụng nó :"Anh yêu em!..."
- Anh yêu em! Anh yêu em!... - KO thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.
- Anh yêu em! Anh yêu em!...
Những lời nói đó cứ phát ra ko ngừng. "Anh ko muốn nói lời yêu 1 cách quá dễ dàng..." - lời nói của anh hôm nào văng vẳng bên tai tôi. Thông qua nhữnng con búp bê, mỗi ngày anh đều gửi tới tôi 1 lời yêu thương chân thành, ko sót 1 ngày. Tại sao trước đây tôi ko nhận ra điều này? Tại sao trước đ6ay tôi lại ko biết rằng trái tim anh đã luôn ở bên tôi? Tại sao tôi đã ko nhận ra anh yêu tôi nhiều đến thế?
Tôi nhặt con búp bê dưới gầm giường lên và ấn tay vào bụng nó. Đó là con búp bê lớn nhất, con búp bê cuối cùng anh tặng tôi & máu của anh đã thấm ướt lên mình nó. Giọng nói lại phát ra - 1 giọng nói kiến trái tim tôi se thắt trong nỗi nhớ tha thiết: "Jo ơi, em có biết hôm nay là ngày gì ko? Mình đã yêu nhau được 486 ngày rồi đó. Anh ko thể nói với em: "Anh yêu em", bởi... bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói "Anh yêu em" mỗi ngày, cho tới khi anh chết đi mới thôi. Jo! Anh yêu em!....."
Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều này? Tại sao....
Anh đã ko thể ở bên tôi, nhưng anh vẫn luôn yêu tôi, cho đến giây phút cuối cùng....
Oa oa oa .... hay wó .... tội wó đi :((
Mọi người comment choa mình nhá !
hu hu tội nghịp jo quá yoyo33 ,àh uyên cho hỏi lụm ở đâu zậy
Về Đầu Trang Go down
sweetcandy_cute
Phó Tổng Giám Đốc
Phó Tổng Giám Đốc



Tổng số bài gửi : 185
Registration date : 30/05/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeMon Jun 02, 2008 12:03 pm

Trùi ui mọi người ráng đọc đi , hay lúm . Hok đọc uổng cuộc đời đấy ^^
Mình kol` nhìu truyện hay lém .Hum sau post típ
Về Đầu Trang Go down
anhthy272
Nhân viên
Nhân viên
anhthy272


Nữ Tổng số bài gửi : 18
Age : 29
Registration date : 14/06/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeSun Jun 15, 2008 12:23 am

dài quá biến đọc ..
Về Đầu Trang Go down
mickey@teen_9x
Nhân viên
Nhân viên
mickey@teen_9x


Nữ Tổng số bài gửi : 30
Age : 28
Đến từ : ~thành phố của các thần tiên nhỏ ~~~
Registration date : 03/07/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeWed Jul 16, 2008 5:30 pm

troy oy mệt mí người wá ah post bài lên dài đọc bùn ngủ mún chết mà cứ quote wa quote lại mãi àh !
yoyo1 yoyo1 yoyo1 yoyo1
Về Đầu Trang Go down
sweetcandy_cute
Phó Tổng Giám Đốc
Phó Tổng Giám Đốc



Tổng số bài gửi : 185
Registration date : 30/05/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeThu Jul 17, 2008 7:11 am

èo !!! Mj' ng` huk đọc thì để choa ng khác đọc chứ >.<
Về Đầu Trang Go down
vuthang_6h
Nhân viên
Nhân viên
vuthang_6h


Tổng số bài gửi : 32
Registration date : 31/05/2008

Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitimeSun Jul 27, 2008 11:00 am

mấy bon mày spam kinh quá đi
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...   Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ... Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Đừng ngăn nước mắt ! Nếu như nó muốn rơi ...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
...::We are best friend 4ever::... :: Phòng y tế :: Tâm lý học trò-
Chuyển đến